Chương 83 – PN6: Tiền thế 2


***

Tuyết rơi ngày một lớn hơn.

Âu Dương Phong lại bước đi thật chậm, mỗi sải chân đều dùng hết khí lực.

Hoa tuyết bay lả tả đáp xuống, rơi vào gò má tái nhợt của Tiếu Dụ. Âu Dương Phong liền cúi đầu, hôn lên cánh hoa tuyết không cẩn thận rơi trên mặt hắn.

Tràn đầy cay đắng.

Dịch thể trong suốt từ trong hốc mắt trợt xuống, từng giọt một, rơi trên gương mặt đã an tĩnh, không dậy nổi bất kỳ gợn sóng nào.

Nửa đêm tỉnh mộng, bát nước đổ đi không thể hốt lại.

Hắn xông vào gian phòng từng giam Tiếu Dụ, mỗi một lần như nhìn thấy thân thể lạnh lẽo nằm trên sàn nhà, trên người người kia có vết tích bị roi quất, da thịt nứt ra, máu tươi rơi đầy đất, xương cốt trên người có độ gãy khác nhau, gãy đến dị thường biến dạng làm liên tưởng đến dấu vết không phải do người gây nên mà là bị loại động vật nào đó tươi sống cắn xé, bốn chân bị đao kiếm chặt đứt ném vào bốn ngách trong viện, tử trạng thảm liệt, lệnh người buồn nôn.

Âu Dương Phong ngày càng tiều tụy đi.

Bệnh của hắn vốn là giả bộ, hôm nay xem ra đã thành thật rồi.

Hắn đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.

Tất cả khả năng đều tính hết, cuối cùng, chỉ còn một hồi ảo mộng.

Mất đi Tiếu Dụ, sợi dây liên kết hắn với thế giới này cũng đứt, cuộc sống này chẳng còn gì vui thú nữa.

Năm thứ ba, Thất hoàng tử Âu Dương Phong mất.

Năm ấy hắn mười chín tuổi.

Cùng năm, Âu Dương Quân ngẫu nhiên phát hiện người trong lòng nhị nhi tử của mình chính là Tiểu Lục Âu Dương Lam.

Sự thật này làm ông mất đi lý trí.

Huynh đệ tương gian là chuyện đại nghịch bất đạo cỡ nào, sao có thể xuất hiện trong hoàng gia, trước đã có Âu Dương Uyên từ bỏ địa vị thái tử, ông tuyệt không cho phép loại chuyện này phát sinh lần thứ hai.

Vì vậy, mùa đông năm kia, nhị hoàng tử Âu Dương Vân được ban tử, khi chết năm ấy vừa tròn hai mươi hai tuổi.

Âu Dương Vân với Âu Dương Lam mà nói là một tồn tại đặc biệt.

Vừa là huynh vừa là bạn.

Âu Dương Vân chết đối với hắn là một đả kích nặng nề không gì sánh được, hắn đứng trong sơ đình ngập tuyết, ngẩng đầu lên, khản cổ giữa bầu trời phù vân.

Nước mắt theo dung nhan tuyệt mỹ chậm rãi rớt xuống.

Đứng sau hắn, là Tô Nhan.

Hắn xoay người lại, để mặt yếu ớt nhất của mình bày ra trước mặt đối phương, sau đó nhìn thiếu niên thanh tú, nhẹ giọng nói: “Tô Nhan, ngươi nói đi, ngươi sẽ không bao giờ rời bỏ ta.”

Thiếu niên cười, vô cùng tao nhã, thanh âm nhu hòa mà ấm áp: “Trừ phi ta chết, ta tuyệt không đối sẽ không rời bỏ ngươi.”

Âu Dương Lam liền sải bước đi tới, gắt gao ôm người vào trong ngực.

Chỉ có ôm ấp chặt chẽ như vậy, mới có thể làm cho hắn cảm thấy chân thực.

Tô Nhan đứng ở chỗ này, chỉ cần hắn đưa tay liền có thể chạm đến.

Phụ hoàng đối với chuyện nam tử mến nhau, thái độ phản đối đã tới mức gần như điên cuồng, nếu hắn muốn cùng Tô Nhan vĩnh viễn cùng một chỗ, chỉ có thể trở thành người mạnh nhất, hơn cả người kia.

Đúng vậy.

Chỉ có trở thành vua của một nước, hắn mới có thể quang minh chính đại hoàn toàn khiến Tô Nhan trở thành của mình.

Đôi mắt Âu Dương Lam trầm xuống, trong lòng đã có quyết định.

Năm thứ năm, Tô Nguyên Tu mưu phản, sự việc đã bại lộ.

Âu Dương Quân hạ chỉ tịch thu toàn bộ tài sản cả nhà giết sạch, Tô Nhan một mực đương chức ở phủ Lục hoàng tử, không hề liên can.

Đây hết thảy, đều là do Âu Dương Lam âm thầm quay vần, Tô Nhan mới hoàn hảo ở lại bên cạnh hắn.

Tô Nguyên Tu treo cổ tự sát trong ngục.

Ngọ môn người người vây xem, năm người ca ca đều bị chém đầu thị chúng, Tô Nhan đứng trong đám người, nước mắt bị mũ sa che giấu đi. Y nắm bàn tay Âu Dương Lam thật chặt, móng tay đâm vào da thịt, Âu Dương Lam chỉ ôn nhu cầm lại tay y, vẻ mặt tràn đầy dáng dấp yêu thương.

Năm thứ sáu, Tạ Nhiễm bệnh chết.

Cùng năm, Hoa Lân, Tiêu Tuyệt cùng với Tả Kỳ đều vô cớ chết thảm, đến nay vẫn chưa tra ra nguyên nhân.

Năm thứ bảy, Âu Dương Quân tuyên bố thoái vị, đem đế vị truyền cho Âu Dương Lam.

Âu Dương Lam nhìn phụ hoàng mình, cười đến ưu nhã thong dong: “Phụ hoàng, người đã thua rồi.”

“Ta thua vì đã quá mức tin tưởng ngươi.” Âu Dương Quân âm trầm quay mặt, chậm rãi nói.

Âu Dương Lam trong mắt bỗng lấp đầy rét lạnh, từng chữ một nói ra: “Đám người Hoa Lân đều không phải sớm bị phụ hoàng lấy mạng sao? Đây chính là cái giá phải trả cho ta.”

“Hừ! Bất quá chỉ mấy tên nô tài mà thôi.”

“Bọn họ là huynh đệ cùng ta vào sanh ra tử.” Âu Dương Lam nhìn xuống, tiếp nhận ánh mắt của Âu Dương Quân, chậm rãi nói.

Âu Dương Quân nhìn thấy ánh mắt của hắn thì sững sốt, miệng há ra rồi lại khép, cũng không nói được gì.

“Kỳ thực, ta đã quyết định từ lâu, cuộc đời này không phải Tô Nhan thì không thể.”

Âu Dương Quân ngồi ở trên ghế, sắc mặt trong nháy mắt trở nên vặn vẹo: “Không thể được!”

“Không được? Đáng tiếc, thiên hạ này đã là vật trong túi ta, không cần phụ hoàng cho phép.” Âu Dương Lam mỉm cười, trong con ngươi một mảnh lãnh ý.

Âu Dương Quân cả kinh: “Ngươi muốn giam lỏng trẫm, lấy danh nghĩa trẫm thoái vị, hết thảy chỉ là vì một Tô Nhan?!” Trong giọng nói khiếp sợ khó có thể nói nên lời, ông ta trừng lớn con ngươi, nhìn nhi tử từ nhỏ ưu tú tuyệt nhiên lại không ngờ tới đối phương làm nhiều chuyện như vậy, cũng chỉ vì một người nam nhân.

“Ta yêu hắn, yêu tới sâu đậm, phụ hoàng mỗi đêm ở đây cùng nữ nhân trên giường lưu luyến sẽ không thể hiểu được.” Âu Dương Lam khinh miệt cười, trong giọng nói lộ vẻ trào phúng.

Âu Dương Quân thì không cách nào tiếp thu sự thật này, lạnh lùng nói: “Đại nghịch bất đạo!”

“Tô Nhan với ta mà nói là cả thiên hạ, ta nguyện ý vì y tay đầy máu tanh, cho nên, ” hắn đột nhiên dừng lại, lập tức chuyển đề tài câu chuyện: “Xin mời phụ hoàng ở nơi non xanh nước biếc này an hưởng tuổi già.”

Nói cho hết lời, liền xoay người đi ra ngoài.

Đi tới cạnh cửa thình lình nghe Âu Dương Quân giọng nói tang thương: “Tiểu Lam, ngươi một ngày nào đó sẽ phát hiện, người mà ngươi yêu sâu đậm cũng không thể tin được.”

Âu Dương Lam chỉ cười cười, “Đa tạ nhắc nhở.” Tiếp theo, không chút lưu luyến mà rời đi.

Mười năm sau.

Lục hoàng tử phủ, tầng hầm ngầm.

Tô Nhan bị người bắt quỳ trên mặt đất, mặt đất ẩm ướt làm đầu gối của y đau đớn kịch liệt.

Y cố giữ bộ dáng không chút biểu tình, trong con ngươi mang theo một tia lãnh đạm, lẳng lặng nhìn nam tử ngồi ở đối diện.

Người nọ một thân hắc y, toàn thân tản ra khí thế bức người, chính là không hề chớp mắt mà nhìn y. Sau đó, người nọ từ trên ghế đứng dậy, từng bước từng bước đi tới, một tay nắm lấy cằm y, thanh âm từ đôi môi mỏng tràn ra, làm người phát lạnh: “Tô Nhan, tại sao ngươi phải phản bội ta?”

Tô Nhan cười, không nhanh không chậm trả lời: “Xin lỗi, Lục hoàng tử, ta là người của Tô gia.”

Cho dù Âu Dương Lam đã là thiên tử, nhưng theo thói quen vẫn gọi hắn là Lục hoàng tử.

Nhãn thần nam nhân trong nháy mắt cô đọng lại, biến thành khắc khổ trăm năm, hắn nhìn y, chậm rãi nói: “Tô gia đều đã diệt, cái lão già Tô Nguyên Tu kia sớm đã chết rồi, ngươi vì sao còn muốn tử thủ thay hắn chấp mê bất ngộ? Hắn muốn làm hoàng đế là chuyện của hắn! Liên quan gì đến Tô Nhan ngươi! Ngươi chỉ cần ở bên cạnh ta, vĩnh viễn tiếp tục như vậy không tốt sao? A?! Ngươi vì một nguyện vọng vĩnh viễn không có khả năng thực hiện mà phản bội ta, phản bội những thứ từng có giữa chúng ta, Tô Nhan, lòng dạ ngươi thật là độc ác!”

Tô Nhan vẫn giữ một bộ dáng tĩnh táo, chỉ là bàn tay giấu ở sau lưng đã nắm thành quyền, ôn hòa cười nói: “Lục hoàng tử luôn luôn lãnh khốc vô tình, không phải sao? Trong hoàng cung của ngươi nuôi vô số mỹ nữ phi tần, Tô Nhan bất quá chỉ là tiêu khiển lúcngươi buồn chán mà thôi, lẽ nào, còn không cho vi thần vì mình lo nghĩ một chút?”

“Ngươi! Ngươi biết rõ mười năm này ta cho tới bây giờ chỉ có một mình ngươi!” Âu Dương Lam tức giận vô cùng, ánh mắt bắn ra vô tận tức giận, nhìn qua gương mặt ôn nhuận của Tô Nhan, vô luận thế nào cũng không ra tay được.

Tô Nhan liền buông xuống đôi mắt, nhẹ nhàng cười rộ lên: “Thật đúng là ủy khuất hoàng thượng.”

Con ngươi đen láy sâu thẳm phẫn nộ nhìn y chằm chằm, sau đó tức giận phất tay áo rời đi.

Chỗ tối, một lão đầu rất già mỉm cười, lập tức từ trong lòng móc ra mặt nạ da người, tỉ mỉ dán lên gương mặt già nua của mình, một lát sau, người tên Âu Dương Lam liền xuất hiện.

Hắn từ chỗ tối đi tới, đứng trong ánh sáng, khóe môi dắt một sự tà vọng cười lớn.

Nhìn nam tử quỳ trên mặt đất, thanh âm trầm thấp mà mê người: “Ngươi cố tình phản bội ta, ta đây lưu ngươi còn tác dụng gì?” Nghe kỹ, liền cùng thanh âm của Âu Dương Lam giống nhau như đúc.

Nam tử trên đất cả kinh, ngẩng đầu lên, lệ ngân trong mắt rõ ràng, sau đó lại sợ bị hắn nhìn thấy bèn cuống quít cúi đầu xuống, người phía sau mặt nạ cười rộ: “Thế nào? Hối hận? Đáng tiếc a, đã chậm rồi.” Hắn vừa dứt lời, một người liền từ bên ngoài đi vào, người nọ tướng mạo phổ thông, đầu hơi cúi xuống, chỉ thấy trong tay hắn bưng một cái khay, hé ra một dải lụa trắng trên đó.

“Tặng ba thước bạch lăng đã là tiện nghi cho ngươi.”

Nghe vậy, Tô Nhan cười, lúc này mới ngẩng đầu lên, “Ngươi thật lòng muốn ta chết?”

Người nọ cười: “Tô Nhan ngươi thì tính là gì? Bất quá là một quân cờ có cũng được không có cũng được mà thôi.”

Tô Nhan trong mắt buồn bã, trong miệng một mảnh khổ sáp.

Sau đó y chậm rãi đứng lên, lại nặng nề quỳ xuống khấu đầu: “Đa tạ hoàng thượng thành toàn.”

Người nọ ném bạch lăng trước mắt y, trong miệng hàm chứa ý cười khinh miệt: “Tô Nhan, cả đời này, ta không muốn gặp lại ngươi.”

Tô Nhan trong lòng đau xót, bên miệng lại lộ vẻ nhạt nhẽo: “Đúng.”

Đến khi tận mắt chứng kiến nam tử thanh tú treo cổ tự vận, kẻ mang mặt nạ da người mới hài lòng cười cười. Mới vừa quay đầu lại liền bắt gặp Âu Dương Lam chân chính đang đứng ở cửa, hai mắt bạo liệt, nhìn vào thân ảnh trên không trung: “Tô Nhan!”

Tình thế trước mắt như vậy, vừa nhìn đã hiểu ngay.

Thị vệ sau lưng Âu Dương Lam từ xa vọt vào, bao vây người giả mạo không chừa một kẻ hở.

Bên dưới tấm mặt nạ đó, thình lình xuất hiện gương mặt Lý Tiến giờ đã già nua, bên miệng hắn vẫn khinh mạn cười ha hả, thanh âm lại giống như tiếng rú, ở trong tầng hầm âm lãnh ẩm ướt cực kỳ chói tai: “Hoàng thượng, ta thay bệ hạ loại trừ tên phản đồ, bệ hạ nên cảm tạ ta mới phải.”

Âu Dương Lam lại chẳng nghe được lời hắn nói, ánh mắt bình tĩnh nhìn người trong lòng đã mất đi hơi thở, thong thả tĩnh táo nói: “Lôi ra ngoài, ngũ mã phanh thây.”

Lý Tiến sắc mặt chợt biến, từ khi Thất hoàng tử Âu Dương Phong bảy năm trước chết đi, mấy năm nay hắn vẫn âm thầm tập kết thế lực, việc chính là muốn thay chủ báo thù rửa hận. Năm đó, nếu không phải Tiếu Dụ đột nhiên chết đi, chủ thượng làm sao có thể u sầu mà chết theo, nói cho cùng, hết thảy đều là bởi vì Tô Nhan. Nếu Tiếu Dụ không khăng khăng đòi cứu Tô Nhan, cũng sẽ không bị chủ tử giam lại, thì đâu gặp phải một đám cầm thú, càng không thể chết. Chủ tử hôm nay nhất định sẽ sống thật tốt. Hiện giờ hắn thay Âu Dương Lam giết chết Tô Nhan, là muốn cho Âu Dương Lam cũng nếm thử tư vị mất đi người mình yêu nhất. Nhưng hắn không nghĩ tới, Âu Dương Lam đi nửa đường lại đột nhiên trở về, hắn muốn trốn cũng không kịp.

Tầng hầm âm u ẩm ướt, Âu Dương Lam ôm thân thể dần phát lạnh trong lòng, rồ dại mà cuồng tiếu, cười đến nước mắt đều chảy xuống, cho dù Tô Nhan phản bội hắn, ngay cả như vậy, hắn cũng chưa từng muốn giết y.

Âu Dương Lam ngơ ngác ngồi dưới đất, thanh âm ấp úng không thể nói nên lời, hắn cứ như vậy ôm thân thể ấy vào lòng, đột nhiên miệng phun ra một ngụm máu, theo người trong ngực cùng nhau ngã xuống.

Ngày thứ ba, Âu Dương Lam tuyên bố thoái vị, truyền ngôi vị hoàng đế cho Bát hoàng tử Âu Dương Sam.

Ngày thứ tư, phủ Lục hoàng tử bị hỏa hoạn đốt cháy, một mảnh tro tàn.

Ngày thứ sáu, Âu Dương Lam cùng thi thể Tô Nhan không rõ tung tích.

Thiên hạ này vẫn là thiên hạ của tất cả mọi người.

Không vì bất luận kẻ nào ly khai mà thay đổi mảy may.

Âu Dương Lam thất tung một thời gian rất dài, lâu đến mức dần bị người quên lãng. Bọn họ đã quên hắn cũng từng là một người ưu tú và quyết đoán, đã quên người dung nhan tuấn mỹ điềm đạm ôn hòa, thậm chí đã quên, hắn là một người rất thâm tình cũng vô cùng chấp nhất.

Ở một nơi nào đó dưới chân trời nhiều thêm một tòa mộ bia.

Trên đó viết: Người ta yêu nhất, Tô Nhan.

Lạc khoản: Tử Dụ.

Tương tư tương tư, cho dù ngươi không nhập vào hoàng thổ, ta vẫn như trước tư ngươi như điên.

(TOÀN VĂN HOÀN)

*Tư: là tương tư, nhớ nhung và hoài niệm. 

=============

N: Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện từ những ngày đầu cho đến khi hoàn tất. Không gì vui hơn khi mỗi một lần đăng tải là một lần nhận ra, có rất nhiều người chào đón và chờ mong mỗi chap truyện từng ngày. Những bình chọn, những lời nhận xét của các bạn chứng tỏ rằng Tạc Niên cũng có một sức hút nào đó, và có giá trị xứng đáng với những gì Tố Phi Liễu bỏ ra. Vì thế, mong bộ truyện này sẽ lưu giữ được điều gì đó trong lòng của các bạn, có khi là một câu văn vu vơ nào đó, cũng có khi là một kiếp người nước chảy hoa trôi.

———-o———-

2 bình luận về “Chương 83 – PN6: Tiền thế 2

  1. Anna Nguyen nói:

    Cảm ơn chủ nhà đã edit truyện. Lâu lam rồi t mới đọc được một bộ hay như vậy, đặc biệt là 2 PN cuối, ngược trầm nhưng lắng đọng trong lòng người đọc!

    Thích

Bình luận về bài viết này