Chương 83 – PN6: Tiền thế 2


***

Tuyết rơi ngày một lớn hơn.

Âu Dương Phong lại bước đi thật chậm, mỗi sải chân đều dùng hết khí lực.

Hoa tuyết bay lả tả đáp xuống, rơi vào gò má tái nhợt của Tiếu Dụ. Âu Dương Phong liền cúi đầu, hôn lên cánh hoa tuyết không cẩn thận rơi trên mặt hắn.

Tràn đầy cay đắng.

Dịch thể trong suốt từ trong hốc mắt trợt xuống, từng giọt một, rơi trên gương mặt đã an tĩnh, không dậy nổi bất kỳ gợn sóng nào.

Nửa đêm tỉnh mộng, bát nước đổ đi không thể hốt lại.

Hắn xông vào gian phòng từng giam Tiếu Dụ, mỗi một lần như nhìn thấy thân thể lạnh lẽo nằm trên sàn nhà, trên người người kia có vết tích bị roi quất, da thịt nứt ra, máu tươi rơi đầy đất, xương cốt trên người có độ gãy khác nhau, gãy đến dị thường biến dạng làm liên tưởng đến dấu vết không phải do người gây nên mà là bị loại động vật nào đó tươi sống cắn xé, bốn chân bị đao kiếm chặt đứt ném vào bốn ngách trong viện, tử trạng thảm liệt, lệnh người buồn nôn.

Âu Dương Phong ngày càng tiều tụy đi.

Bệnh của hắn vốn là giả bộ, hôm nay xem ra đã thành thật rồi.

Hắn đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.

Tất cả khả năng đều tính hết, cuối cùng, chỉ còn một hồi ảo mộng.

Mất đi Tiếu Dụ, sợi dây liên kết hắn với thế giới này cũng đứt, cuộc sống này chẳng còn gì vui thú nữa.

Năm thứ ba, Thất hoàng tử Âu Dương Phong mất.

Năm ấy hắn mười chín tuổi.

Cùng năm, Âu Dương Quân ngẫu nhiên phát hiện người trong lòng nhị nhi tử của mình chính là Tiểu Lục Âu Dương Lam.

Sự thật này làm ông mất đi lý trí.

Huynh đệ tương gian là chuyện đại nghịch bất đạo cỡ nào, sao có thể xuất hiện trong hoàng gia, trước đã có Âu Dương Uyên từ bỏ địa vị thái tử, ông tuyệt không cho phép loại chuyện này phát sinh lần thứ hai.

Vì vậy, mùa đông năm kia, nhị hoàng tử Âu Dương Vân được ban tử, khi chết năm ấy vừa tròn hai mươi hai tuổi.

Âu Dương Vân với Âu Dương Lam mà nói là một tồn tại đặc biệt.

Vừa là huynh vừa là bạn.

Âu Dương Vân chết đối với hắn là một đả kích nặng nề không gì sánh được, hắn đứng trong sơ đình ngập tuyết, ngẩng đầu lên, khản cổ giữa bầu trời phù vân.

Nước mắt theo dung nhan tuyệt mỹ chậm rãi rớt xuống.

Đứng sau hắn, là Tô Nhan.

Hắn xoay người lại, để mặt yếu ớt nhất của mình bày ra trước mặt đối phương, sau đó nhìn thiếu niên thanh tú, nhẹ giọng nói: “Tô Nhan, ngươi nói đi, ngươi sẽ không bao giờ rời bỏ ta.”

Thiếu niên cười, vô cùng tao nhã, thanh âm nhu hòa mà ấm áp: “Trừ phi ta chết, ta tuyệt không đối sẽ không rời bỏ ngươi.”

Âu Dương Lam liền sải bước đi tới, gắt gao ôm người vào trong ngực.

Chỉ có ôm ấp chặt chẽ như vậy, mới có thể làm cho hắn cảm thấy chân thực.

Tô Nhan đứng ở chỗ này, chỉ cần hắn đưa tay liền có thể chạm đến.

Phụ hoàng đối với chuyện nam tử mến nhau, thái độ phản đối đã tới mức gần như điên cuồng, nếu hắn muốn cùng Tô Nhan vĩnh viễn cùng một chỗ, chỉ có thể trở thành người mạnh nhất, hơn cả người kia.

Đúng vậy.

Chỉ có trở thành vua của một nước, hắn mới có thể quang minh chính đại hoàn toàn khiến Tô Nhan trở thành của mình.

Đôi mắt Âu Dương Lam trầm xuống, trong lòng đã có quyết định.

Năm thứ năm, Tô Nguyên Tu mưu phản, sự việc đã bại lộ.

Âu Dương Quân hạ chỉ tịch thu toàn bộ tài sản cả nhà giết sạch, Tô Nhan một mực đương chức ở phủ Lục hoàng tử, không hề liên can.

Đây hết thảy, đều là do Âu Dương Lam âm thầm quay vần, Tô Nhan mới hoàn hảo ở lại bên cạnh hắn.

Tô Nguyên Tu treo cổ tự sát trong ngục.

Ngọ môn người người vây xem, năm người ca ca đều bị chém đầu thị chúng, Tô Nhan đứng trong đám người, nước mắt bị mũ sa che giấu đi. Y nắm bàn tay Âu Dương Lam thật chặt, móng tay đâm vào da thịt, Âu Dương Lam chỉ ôn nhu cầm lại tay y, vẻ mặt tràn đầy dáng dấp yêu thương.

Năm thứ sáu, Tạ Nhiễm bệnh chết.

Cùng năm, Hoa Lân, Tiêu Tuyệt cùng với Tả Kỳ đều vô cớ chết thảm, đến nay vẫn chưa tra ra nguyên nhân.

Năm thứ bảy, Âu Dương Quân tuyên bố thoái vị, đem đế vị truyền cho Âu Dương Lam.

Âu Dương Lam nhìn phụ hoàng mình, cười đến ưu nhã thong dong: “Phụ hoàng, người đã thua rồi.”

“Ta thua vì đã quá mức tin tưởng ngươi.” Âu Dương Quân âm trầm quay mặt, chậm rãi nói.

Âu Dương Lam trong mắt bỗng lấp đầy rét lạnh, từng chữ một nói ra: “Đám người Hoa Lân đều không phải sớm bị phụ hoàng lấy mạng sao? Đây chính là cái giá phải trả cho ta.”

“Hừ! Bất quá chỉ mấy tên nô tài mà thôi.”

“Bọn họ là huynh đệ cùng ta vào sanh ra tử.” Âu Dương Lam nhìn xuống, tiếp nhận ánh mắt của Âu Dương Quân, chậm rãi nói.

Âu Dương Quân nhìn thấy ánh mắt của hắn thì sững sốt, miệng há ra rồi lại khép, cũng không nói được gì.

“Kỳ thực, ta đã quyết định từ lâu, cuộc đời này không phải Tô Nhan thì không thể.”

Âu Dương Quân ngồi ở trên ghế, sắc mặt trong nháy mắt trở nên vặn vẹo: “Không thể được!”

“Không được? Đáng tiếc, thiên hạ này đã là vật trong túi ta, không cần phụ hoàng cho phép.” Âu Dương Lam mỉm cười, trong con ngươi một mảnh lãnh ý.

Âu Dương Quân cả kinh: “Ngươi muốn giam lỏng trẫm, lấy danh nghĩa trẫm thoái vị, hết thảy chỉ là vì một Tô Nhan?!” Trong giọng nói khiếp sợ khó có thể nói nên lời, ông ta trừng lớn con ngươi, nhìn nhi tử từ nhỏ ưu tú tuyệt nhiên lại không ngờ tới đối phương làm nhiều chuyện như vậy, cũng chỉ vì một người nam nhân.

“Ta yêu hắn, yêu tới sâu đậm, phụ hoàng mỗi đêm ở đây cùng nữ nhân trên giường lưu luyến sẽ không thể hiểu được.” Âu Dương Lam khinh miệt cười, trong giọng nói lộ vẻ trào phúng.

Âu Dương Quân thì không cách nào tiếp thu sự thật này, lạnh lùng nói: “Đại nghịch bất đạo!”

“Tô Nhan với ta mà nói là cả thiên hạ, ta nguyện ý vì y tay đầy máu tanh, cho nên, ” hắn đột nhiên dừng lại, lập tức chuyển đề tài câu chuyện: “Xin mời phụ hoàng ở nơi non xanh nước biếc này an hưởng tuổi già.”

Nói cho hết lời, liền xoay người đi ra ngoài.

Đi tới cạnh cửa thình lình nghe Âu Dương Quân giọng nói tang thương: “Tiểu Lam, ngươi một ngày nào đó sẽ phát hiện, người mà ngươi yêu sâu đậm cũng không thể tin được.”

Âu Dương Lam chỉ cười cười, “Đa tạ nhắc nhở.” Tiếp theo, không chút lưu luyến mà rời đi.

Mười năm sau.

Lục hoàng tử phủ, tầng hầm ngầm.

Tô Nhan bị người bắt quỳ trên mặt đất, mặt đất ẩm ướt làm đầu gối của y đau đớn kịch liệt.

Y cố giữ bộ dáng không chút biểu tình, trong con ngươi mang theo một tia lãnh đạm, lẳng lặng nhìn nam tử ngồi ở đối diện.

Người nọ một thân hắc y, toàn thân tản ra khí thế bức người, chính là không hề chớp mắt mà nhìn y. Sau đó, người nọ từ trên ghế đứng dậy, từng bước từng bước đi tới, một tay nắm lấy cằm y, thanh âm từ đôi môi mỏng tràn ra, làm người phát lạnh: “Tô Nhan, tại sao ngươi phải phản bội ta?”

Tô Nhan cười, không nhanh không chậm trả lời: “Xin lỗi, Lục hoàng tử, ta là người của Tô gia.”

Cho dù Âu Dương Lam đã là thiên tử, nhưng theo thói quen vẫn gọi hắn là Lục hoàng tử.

Nhãn thần nam nhân trong nháy mắt cô đọng lại, biến thành khắc khổ trăm năm, hắn nhìn y, chậm rãi nói: “Tô gia đều đã diệt, cái lão già Tô Nguyên Tu kia sớm đã chết rồi, ngươi vì sao còn muốn tử thủ thay hắn chấp mê bất ngộ? Hắn muốn làm hoàng đế là chuyện của hắn! Liên quan gì đến Tô Nhan ngươi! Ngươi chỉ cần ở bên cạnh ta, vĩnh viễn tiếp tục như vậy không tốt sao? A?! Ngươi vì một nguyện vọng vĩnh viễn không có khả năng thực hiện mà phản bội ta, phản bội những thứ từng có giữa chúng ta, Tô Nhan, lòng dạ ngươi thật là độc ác!”

Tô Nhan vẫn giữ một bộ dáng tĩnh táo, chỉ là bàn tay giấu ở sau lưng đã nắm thành quyền, ôn hòa cười nói: “Lục hoàng tử luôn luôn lãnh khốc vô tình, không phải sao? Trong hoàng cung của ngươi nuôi vô số mỹ nữ phi tần, Tô Nhan bất quá chỉ là tiêu khiển lúcngươi buồn chán mà thôi, lẽ nào, còn không cho vi thần vì mình lo nghĩ một chút?”

“Ngươi! Ngươi biết rõ mười năm này ta cho tới bây giờ chỉ có một mình ngươi!” Âu Dương Lam tức giận vô cùng, ánh mắt bắn ra vô tận tức giận, nhìn qua gương mặt ôn nhuận của Tô Nhan, vô luận thế nào cũng không ra tay được.

Tô Nhan liền buông xuống đôi mắt, nhẹ nhàng cười rộ lên: “Thật đúng là ủy khuất hoàng thượng.”

Con ngươi đen láy sâu thẳm phẫn nộ nhìn y chằm chằm, sau đó tức giận phất tay áo rời đi.

Chỗ tối, một lão đầu rất già mỉm cười, lập tức từ trong lòng móc ra mặt nạ da người, tỉ mỉ dán lên gương mặt già nua của mình, một lát sau, người tên Âu Dương Lam liền xuất hiện.

Hắn từ chỗ tối đi tới, đứng trong ánh sáng, khóe môi dắt một sự tà vọng cười lớn.

Nhìn nam tử quỳ trên mặt đất, thanh âm trầm thấp mà mê người: “Ngươi cố tình phản bội ta, ta đây lưu ngươi còn tác dụng gì?” Nghe kỹ, liền cùng thanh âm của Âu Dương Lam giống nhau như đúc.

Nam tử trên đất cả kinh, ngẩng đầu lên, lệ ngân trong mắt rõ ràng, sau đó lại sợ bị hắn nhìn thấy bèn cuống quít cúi đầu xuống, người phía sau mặt nạ cười rộ: “Thế nào? Hối hận? Đáng tiếc a, đã chậm rồi.” Hắn vừa dứt lời, một người liền từ bên ngoài đi vào, người nọ tướng mạo phổ thông, đầu hơi cúi xuống, chỉ thấy trong tay hắn bưng một cái khay, hé ra một dải lụa trắng trên đó.

“Tặng ba thước bạch lăng đã là tiện nghi cho ngươi.”

Nghe vậy, Tô Nhan cười, lúc này mới ngẩng đầu lên, “Ngươi thật lòng muốn ta chết?”

Người nọ cười: “Tô Nhan ngươi thì tính là gì? Bất quá là một quân cờ có cũng được không có cũng được mà thôi.”

Tô Nhan trong mắt buồn bã, trong miệng một mảnh khổ sáp.

Sau đó y chậm rãi đứng lên, lại nặng nề quỳ xuống khấu đầu: “Đa tạ hoàng thượng thành toàn.”

Người nọ ném bạch lăng trước mắt y, trong miệng hàm chứa ý cười khinh miệt: “Tô Nhan, cả đời này, ta không muốn gặp lại ngươi.”

Tô Nhan trong lòng đau xót, bên miệng lại lộ vẻ nhạt nhẽo: “Đúng.”

Đến khi tận mắt chứng kiến nam tử thanh tú treo cổ tự vận, kẻ mang mặt nạ da người mới hài lòng cười cười. Mới vừa quay đầu lại liền bắt gặp Âu Dương Lam chân chính đang đứng ở cửa, hai mắt bạo liệt, nhìn vào thân ảnh trên không trung: “Tô Nhan!”

Tình thế trước mắt như vậy, vừa nhìn đã hiểu ngay.

Thị vệ sau lưng Âu Dương Lam từ xa vọt vào, bao vây người giả mạo không chừa một kẻ hở.

Bên dưới tấm mặt nạ đó, thình lình xuất hiện gương mặt Lý Tiến giờ đã già nua, bên miệng hắn vẫn khinh mạn cười ha hả, thanh âm lại giống như tiếng rú, ở trong tầng hầm âm lãnh ẩm ướt cực kỳ chói tai: “Hoàng thượng, ta thay bệ hạ loại trừ tên phản đồ, bệ hạ nên cảm tạ ta mới phải.”

Âu Dương Lam lại chẳng nghe được lời hắn nói, ánh mắt bình tĩnh nhìn người trong lòng đã mất đi hơi thở, thong thả tĩnh táo nói: “Lôi ra ngoài, ngũ mã phanh thây.”

Lý Tiến sắc mặt chợt biến, từ khi Thất hoàng tử Âu Dương Phong bảy năm trước chết đi, mấy năm nay hắn vẫn âm thầm tập kết thế lực, việc chính là muốn thay chủ báo thù rửa hận. Năm đó, nếu không phải Tiếu Dụ đột nhiên chết đi, chủ thượng làm sao có thể u sầu mà chết theo, nói cho cùng, hết thảy đều là bởi vì Tô Nhan. Nếu Tiếu Dụ không khăng khăng đòi cứu Tô Nhan, cũng sẽ không bị chủ tử giam lại, thì đâu gặp phải một đám cầm thú, càng không thể chết. Chủ tử hôm nay nhất định sẽ sống thật tốt. Hiện giờ hắn thay Âu Dương Lam giết chết Tô Nhan, là muốn cho Âu Dương Lam cũng nếm thử tư vị mất đi người mình yêu nhất. Nhưng hắn không nghĩ tới, Âu Dương Lam đi nửa đường lại đột nhiên trở về, hắn muốn trốn cũng không kịp.

Tầng hầm âm u ẩm ướt, Âu Dương Lam ôm thân thể dần phát lạnh trong lòng, rồ dại mà cuồng tiếu, cười đến nước mắt đều chảy xuống, cho dù Tô Nhan phản bội hắn, ngay cả như vậy, hắn cũng chưa từng muốn giết y.

Âu Dương Lam ngơ ngác ngồi dưới đất, thanh âm ấp úng không thể nói nên lời, hắn cứ như vậy ôm thân thể ấy vào lòng, đột nhiên miệng phun ra một ngụm máu, theo người trong ngực cùng nhau ngã xuống.

Ngày thứ ba, Âu Dương Lam tuyên bố thoái vị, truyền ngôi vị hoàng đế cho Bát hoàng tử Âu Dương Sam.

Ngày thứ tư, phủ Lục hoàng tử bị hỏa hoạn đốt cháy, một mảnh tro tàn.

Ngày thứ sáu, Âu Dương Lam cùng thi thể Tô Nhan không rõ tung tích.

Thiên hạ này vẫn là thiên hạ của tất cả mọi người.

Không vì bất luận kẻ nào ly khai mà thay đổi mảy may.

Âu Dương Lam thất tung một thời gian rất dài, lâu đến mức dần bị người quên lãng. Bọn họ đã quên hắn cũng từng là một người ưu tú và quyết đoán, đã quên người dung nhan tuấn mỹ điềm đạm ôn hòa, thậm chí đã quên, hắn là một người rất thâm tình cũng vô cùng chấp nhất.

Ở một nơi nào đó dưới chân trời nhiều thêm một tòa mộ bia.

Trên đó viết: Người ta yêu nhất, Tô Nhan.

Lạc khoản: Tử Dụ.

Tương tư tương tư, cho dù ngươi không nhập vào hoàng thổ, ta vẫn như trước tư ngươi như điên.

(TOÀN VĂN HOÀN)

*Tư: là tương tư, nhớ nhung và hoài niệm. 

=============

N: Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện từ những ngày đầu cho đến khi hoàn tất. Không gì vui hơn khi mỗi một lần đăng tải là một lần nhận ra, có rất nhiều người chào đón và chờ mong mỗi chap truyện từng ngày. Những bình chọn, những lời nhận xét của các bạn chứng tỏ rằng Tạc Niên cũng có một sức hút nào đó, và có giá trị xứng đáng với những gì Tố Phi Liễu bỏ ra. Vì thế, mong bộ truyện này sẽ lưu giữ được điều gì đó trong lòng của các bạn, có khi là một câu văn vu vơ nào đó, cũng có khi là một kiếp người nước chảy hoa trôi.

———-o———-

Chương 82 – PN5: Tiền thế 1


***

Bách tính kinh thành đều biết Tô gia có sáu người con, năm vị công tử đầu mỗi người khí vũ hiên ngang, nôm na là rồng phượng giữa loài người, chỉ có số ít nói đến chuyện tình của Tô gia Lục công tử.

Y tựa như một nhân vật biết ẩn mình, lúc nào cũng bị người ta có ý hay vô tình quên mất.

Đối với việc này, Tô Nhan cũng không thèm để ý.

Y thuở nhỏ tang mẹ, Tô Nguyên Tu mặc dù chẳng bao giờ hà khắc qua, thì Tô Lâm tam huynh đệ cũng thường thường khi dễ y.

Y cái gì cũng sẽ không nói ra.

Người có phân biệt giàu nghèo, y sớm cũng có hiểu biết.

Tô Thừa Tướng mừng đại thọ sáu mươi, ngay cả hoàng đế cũng đích thân tới phủ Thừa tướng, lần này có thể nói là nở mày nở mặt đến mấy năm sau.

Tân khách tập hợp, vô cùng náo nhiệt.

Tô Nhan nguyên bản ở trong phòng đọc sách, gần đây y say mê thơ ca Tống triều, lời thơ vô tận ai oán phiền muộn, uyển chuyển trùng điệp, người xem trong lòng sẽ thấy bách chuyển thiên hồi*.

*Bách chuyển thiên hồi: trăm nghìn lần, là một thành ngữ tiếng Hán, hình dung nhiều lần lặp lại hoặc tiến trình khúc chiết. Cũng chỉ là đã trải qua rất nhiều trắc trở. Xuất hiện đầu tiên từ tác phẩm《 Thu Tư 》của Phạm Cư Trung: “Tôi đã lang thang ở đây hàng trăm ngàn lần, cuối cùng cũng không thoát khỏi cảm giác này.” Cùng “Hàng nghìn lượt” . Lữ Dao cũng có một bài hát cùng tên. (Theo baidu, nogochan dịch)

Tô gia Tứ công tử Tô Dật năm nay mười ba tuổi, so với Tô Nhan lớn hơn tròn sáu tuổi, tính hắn từ nhỏ không nóng cũng không lạnh, trên mặt thường xuyên mang theo tiếu ý, căn bản là một công tử không nhìn thấu sự khổ cực của nhân gian. Đương nhiên, lấy tuổi tác như vậy mà nói, đích thật là không thể hiểu được thế gian này u ám đáng sợ bao nhiêu.

“Tiểu Nhan Tiểu Nhan, hôm nay là đại thọ của phụ thân đó, cửa trước đều mở ra hết, chúng ta cũng đi ra ngoài đi.” Tô Dật vừa vào cửa liền cao hứng kêu lên.

Trái ngược với sự thoải mái của hắn, Tô Nhan bảy tuổi trông có vẻ bình tĩnh nhiều lắm, chỉ thấy y hơi giương mắt, nhìn qua Tô Dật nở nụ cười. Sau đó đem quyểm sách trong tay khép lại cẩn thận buộc chỉ đặt lên bàn, lại chậm rãi từ trên ghế đứng dậy, theo Tô Dật ra ngoài.

Hai người ở trong hoa viên gặp Tô Thần đang đâm đầu đi tới, hắn là hài tử tỉnh táo nhất trong Tô gia, tuy rằng tuổi vẫn còn nhỏ, giữa hai lông mày cũng đã sinh ra vài phần bình tĩnh và nội liễm.

“Ngũ ca.” Tô Nhan ngẩng đầu kêu một tiếng, Tô Thần liền giương mắt nhìn hắn, lạnh lùng trong con ngươi ở một khắc kia không kịp rút đi, một khắc sau, liền khôi phục như thường, ôn nhu nói: “Ta nghe hạ nhân nói ngươi cả ngày đều rúc ở trong phòng đọc sách.”

“Đúng vậy.”

Tô Thần hơi nhíu khởi mi: “Cũng phải ra ngoài đi dạo một chút chứ, ngày mai ta lại tới tìm ngươi.”

Tô Nhan rũ mắt, không nỡ cự tuyệt ý tốt: “Đa tạ hảo ý của Ngũ ca, Tô Nhan sẽ nhớ kỹ lời Ngũ ca.”

Nghe vậy, tức giận trên mặt Tô Thần cũng lui bớt.

Tô Dật chứng kiến hai người chỉ lo nói chân lại bất động, bèn nhanh chóng thúc giục: “Đi rồi đi rồi, phía trước đều đã mở tiệc rồi.”

Đương lúc nói chuyện, cũng nhanh tay lôi kéo hai người đi về phía trước.

Phủ Thừa tướng là phủ đệ do đích thân hoàng thượng ban cho, vô luận từ góc độ nào đều phi thường tốt, mặc dù không đến mức xà nhà điêu khắc trụ cột khảm tranh thì chí ít cũng thanh nhã cao quý. Tiền sảnh rộng mở sớm bị hơn mười cái bàn chiếm đóng, vô số tân khách tề tụ đầy nhà, trước mặt là chỗ cho người chủ trì, nơi Âu Dương Quân đang ngồi. Tô Nguyên Tu và Âu Dương Lam tọa ở bên người hắn, xuống chút nữa đó là hai vị phu nhân phủ Thừa tướng cùng với Tô Lâm tam huynh đệ, cuối cùng vẫn còn sót lại ba chiếc ghế trống không là chỗ dành sẵn cho ba người bọn họ.

“Ba người các ngươi đã đi đâu? Dám để hoàng thượng phải chờ, ba tên này!” Tô Nguyên Tu vừa gặp ba người nhi tử vội vã chạy đến, lạnh giọng răn dạy.

Tô Dật lôi kéo hai người đệ đệ đến trước ghế Âu Dương Quân hành lễ, nghe Âu Dương Quân hài lòng cười nói: “Ái khanh thực sự là hảo phúc khí, Tô gia Lục tử quả thực mỗi người đều là nhân trung chi long a.”

Tiếp đó là giọng Tô Nguyên Tu khiêm tốn thốt lên: “Hoàng thượng quá khen, luận tài trí bọn họ mỗi người đều không thể so với Lục hoàng tử, luận võ công, bọn họ càng thua xa ngay cả chéo áo cũng không thể so được với Lục hoàng tử.”

Tô Nhan nghe phụ thân một câu liền nhắc tới Lục hoàng tử hai lần, không khỏi hơi sững sờ.

Lời Tô Nguyên Tu nói hiển nhiên là lời Âu Dương Quân phi thường thích nghe. Vì vậy cười đến sang sảng, quay đầu nhìn ba đứa nhỏ quỳ trên mặt đất nói: “Đều đứng lên hết đi.”

Sau một phen lăn qua lăn lại, ba người Tô Nhan mới rốt cục cũng ngồi vào vị trí.

Tô Nhan luôn ăn rất ít, lúc này lại càng ăn không vô. Lần đầu tiên gặp được hoàng thượng, quả thực rất có khí thế của thiên tử, cho dù cười nói như gió thổi, cho dù diện mục hòa ái cũng khó giấu đi khí phách bẩm sinh đã có, bị liếc mắt nhìn một cái liền muốn ngất theo.

Đường nhìn của Tô Nhan đang đặt trên mặt của Âu Dương Quân chậm rãi dời qua một bên.

Một hài tử xấp xỉ niên kỷ của y, cho dù tuổi không lớn lắm, trên người đã hàm chứa một tia long khí, đối với một nam hài tử mà nói, gương mặt đó lớn lên thực sự quá mức dễ nhìn a.

Yêu nghiệt.

Trong lòng y đột nhiên thốt ra hai chữ này.

Sau đó một mực cúi đầu, tay cầm chiếc đũa đờ ra.

Lúc này, Tô Nhan cực kì tưởng niệm đến mẫu thân do sinh khó mà chết.

Ngay cả một bức họa của nàng cũng không lưu lại y đành bắt đầu hình dung dung mạo của nàng trong mỹ cảnh. Nếu nàng còn sống, hôm nay có phải mình sẽ không cảm thấy cô đơn như vậy.

Bên tai là tiếng mọi người náo nhiệt, y ngồi trong đám người, lại không cảm giác được một tia ấm áp.

Nếu, cứ chết đi như vậy, liệu có người sẽ nhớ kỹ mình không?

“Tiểu Nhan, lại nếm thử cái này.” Giọng Tô Dật đè thấp vang lên bên tai, y ngẩng đầu một cái liền đón nhận đôi con ngươi sáng ngời.

Y mỉm cười, lo lắng trong lòng bị đuổi tản ra: “Ừ.”

Y nghĩ, nếu gặp phải một người, người kia nhất định sẽ giống như Tứ ca vậy, dành cho y ấp ám bình phàm như thế.

Các thế hệ vương triều đều có quy định tuyển thư đồng cho hoàng tử.

Năm nay vẫn giống như trước.

Chỉ có điều chọn một thư đồng không phải do hoàng thượng đứng ra chọn rồi chỉ thị cho từng hoàng tử, mà là do hoàng tử tự thân xuất mã, vì mình chọn một thư đồng.

Chức vị thư đồng là tước quan mọi người đều muốn làm, thế nhưng, bước vào trong vương triều này người người đều như cầm phải một sự vụ phỏng tay.

Từ thời thái thượng hoàng, đại bộ phận thư đồng tiến cung đều chết oan chết uổng không một nguyên do, nên không ai muốn đem con của mình đưa vào hoàng cung.

Các hoàng tử tranh đấu vẫn không ngừng, giữa thế cục chưa tỏ tường, muốn không tổn thương hòa khí đôi bên, cũng chỉ có thể cầm lấy thư đồng của đối phương tùy ý tàn sát bừa bãi.

Cho nên, hoàng thượng hạ một thánh chỉ.

Các đại thần cùng với danh môn vượng tộc trong kinh thành mỗi người đều như lâm đại địch.

Tô Dật và Tô Thần từ một năm trước đã xuống Giang Nam kinh doanh sinh ý, phủ Thừa tướng ngoại trừ Tô Lâm tam huynh đệ ra chỉ còn lại Tô Nhan.

Tô Lâm tam huynh đệ là do đích thân thừa tướng phu nhân sinh ra, đương nhiên không có khả năng tiến cung chịu chết, Tô Nguyên Tu tuy không biết làm sao, cuối cùng cũng chỉ được lệnh Tô Nhan tiến cung.

Tô Nhan nghe xong, vẻ mặt bình tĩnh đáp ứng.

Sau đó bị Âu Dương Lam chọn trúng, trở thành thư đồng cho Lục hoàng tử vương triều tâm tình tối bất định.

Tiếu Dụ cùng y lớn lên cũng bị đưa vào cung, thành thư đồng của Thất hoàng tử.

Tô Nhan vốn là rất vui vẻ, khi đó, y không rõ trong hoàng cung long tranh hổ đấu thế nào, chỉ biết ở trong cung sẽ nhìn thấy Tiếu Dụ, chí ít thỉnh thoảng còn có thể gặp mặt trò chuyện một hồi.

Vậy mà, Tiếu Dụ tiến cung một năm liền chết oan chết uổng.

Tiếu Dụ từ lúc đi theo Âu Dương Phong, liền đối với người chủ tử này vô cùng để bụng, trời nóng cầm quạt hầu hạ, trời lạnh nhóm lửa sưởi ấm. Âu Dương Phong từ nhỏ thân thể gầy yếu, lạnh một chút cũng không thể chịu được. Vì thế Tiếu Dụ mỗi ngày lui tới trù phòng, từng chén cháo nhỏ đều phải thổi nguội qua mới đưa tới tay chủ tử.

Âu Dương Phong tính tình ôn nhu, tất cả mọi người nghĩ hắn là người vô tâm với ngôi vị hoàng đế nhất.

Bởi vì, cho dù hắn tranh được ngôi vị hoàng đế cũng không có phúc hưởng, hà tất.

Cũng vì hắn từ nhỏ thân thể yếu ớt, mẹ đẻ Ngu phi của hắn tựa hồ cũng chẳng để tâm, nàng sinh thêm một tiểu đệ đệ thua hắn sáu tuổi, tức là Thập Tứ hoàng tử. Ngu phi là một nữ nhân có dã tâm, nàng biết rõ mình vô pháp trở thành mẫu nghi thiên hạ, cho nên càng mong muốn con trai của mình có thể trở thành vị hoàng đế kế tiếp. Sau đó mẫu bằng tử quý, tương lai nàng có thể leo lên vị trí cao nhất hậu cung.

Cả mẹ đẻ cũng hờ hững với hắn, hoàng cung chỉ cần một khe cửa cũng luồn đi khắp nơi, Âu Dương Phong từ nhỏ đến giờ chịu lời dằn vặt mà lớn.

Cũng chính vì cảnh ngộ hắn như vậy, Tiếu Dụ đối hắn đồng bệnh tương liên càng ra sức chiếu cố, quả thực đem hắn trở thành người thân nhất mà đối đãi.

Mùa đông cứ chầm chậm mà đến.

Tiếu Dụ hà hơi vào lòng bàn tay, bưng chén cháo tổ yến mới ra lò đi về Duẫn Phong Cung. Mùa đông phương Bắc vô cùng giá lạnh, nếu không đi nhanh một chút, chén cháo trong tay cũng sẽ lạnh đi. Chén cháo lạnh rồi đương nhiên sẽ không tốt, nghĩ tới đây, Tiếu Dụ liền bước nhanh hơn đi tới trước cửa cung của Âu Dương Phong. Đang chuẩn bị giơ tay lên gõ cửa, liền nghe tiếng nói chuyện từ bên trong vọng ra.

Tiếu Dụ vốn không định nghe trộm, hắn chỉ nghĩ là Âu Dương Phong đang đọc sách, liền đến gần một chút.

Nghe thanh âm của Âu Dương Phong chậm rãi truyền đến: “Phủ Lục hoàng tử bên kia làm sao?”

Tiếp lời, một thanh âm xa lạ vang lên: “Bẩm chủ thượng, thư đồng của Lục hoàng tử là nhi tử của Thừa tướng, người này thông tuệ hơn người, hơn nữa còn quen biết với Tiêu Tuyệt. Có hắn tương trợ, Âu Dương Lam quả thực như hổ thêm cánh, đối với chúng ta tương đối bất lợi.”

“Nga?” Thanh âm Âu Dương Phong cao hơn vài phần, bàn tay bưng cái khay của Tiếu Dụ hơi run. Đây không phải là Âu Dương Phong hắn quen thuộc, thanh âm của Âu Dương Phong luôn luôn ôn nhu, hơn nữa tinh tế yếu ớt, làm cho nghe xong luôn cảm thấy yêu thương, lúc này thanh âm kia lại mang theo một loại xa lạ lạnh lùng: “Thì tính sao? Tìm người giết hắn.”

“Vâng.” Người nọ lên tiếng, đột nhiên cao giọng nói: “Ai?”

Cửa phòng mở ra, Tiếu Dụ không kịp trốn đi liền hoàn toàn bại lộ trước tầm mắt Âu Dương Phong.

Hắn phượng mâu nửa khép, bờ môi miễn cưỡng nặn ra tươi cười, “Tiểu Dụ, ngươi đang làm gì?”

Tiếu Dụ lúc này không để ý tới hắn là chủ tử, lướt qua nam tử xa lạ bên cửa, bước đến trước mặt Âu Dương Phong: “Ngươi vừa nói giết người là chỉ Tô Nhan sao?”

Âu Dương Phong vẫn cười, sau đó phun ra một câu: “Xem ra, ngươi đều nghe được.”

“Ngươi không phải là Thất hoàng tử, ngươi rốt cuộc là ai!” Tiếu Dụ kêu lên, trong mắt trồi lên hơi nước mỏng manh. Tim của hắn rất đau, so với khi mẹ ruột chết còn muốn đau nhức hơn. Nam tử vẻ mặt xa lạ, miệng câu ra dáng cười lạnh lùng không phải là Âu Dương Phong mà hắn quen biết, giờ hắn mới phát hiện, chính mình một chút cũng không hiểu được người này.

Hắn thậm chí hoài nghi, một năm qua, người thường xuyên đối với hắn ấm áp mỉm cười rốt cuộc là từ đâu xuất hiện.

Nghe vậy, Âu Dương Phong cũng không giận, chỉ là đi lên trước, bàn tay mảnh khảnh vỗ vỗ gò má của hắn, cười đến vẻ mặt ấm áp: “Tiếu Dụ, thế này vẫn không rõ sao? Từ trước đến giờ đều chỉ có một Âu Dương Phong, dịu dàng đó là vay mượn, bất quá chỉ dùng để lừa dối thế nhân mà thôi.”

“Không! Không có khả năng!” Con ngươi Tiếu Dụ mất đi tiêu cự, không thể chấp nhận sự thật này.

Âu Dương Phong hài lòng thưởng thức vẻ mặt của hắn, phượng mâu nhàn nhạt ngưng tụ ánh sáng lạnh, nhẹ nhàng nói: “Tiếu Dụ, vì sao ngươi xuất hiện lúc này? Ta thực sự không nỡ giết ngươi.”

Tiếu Dụ nhìn hắn, nói từng chữ từng câu: “Ngươi muốn làm hoàng đế sao?”

“Không ai không muốn làm hoàng đế.” Âu Dương Phong nghiến ra một câu, dáng tươi cười làm gương mặt của hắn càng thêm sáng sủa động nhân, chỉ có khóe miệng một màn tà vọng làm cho toàn thân như hiện ra vết nứt. Tiếu Dụ rùng mình một cái, nhẹ giọng nói: “Vì sao? Như vậy không tốt sao? Chúng ta mỗi ngày cùng một chỗ, không màng thế sự, không màng triều chính, ngươi mệt mỏi ta đỡ ngươi, ngươi uể oải ta coi chừng ngươi, như vậy không tốt sao? Vì sao, vì sao ngươi lại nghĩ tới ngôi vị hoàng đế?”

Nghe vậy, trong mắt Âu Dương Phong lóe lên một vẻ kinh dị.

Trước khi tia sáng lóe lên rồi biến mất, hắn nói với nam tử xa lạ bên cạnh: “Đem hắn giam lại, phái người coi chừng.”

“Vâng.”

Tiếu Dụ buồn bực giãy dụa, nào đánh lại nam tử có võ công trong người, cứ thế bị đối phương cứng rắn kéo đi ra ngoài.

Duẫn Phong Cung luôn mang vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, hắn không biết đi lần này còn có cơ hội trở về hay không, vẫn là quay đầu nhìn Âu Dương Phong, nói rõ ý tứ: “Thất hoàng tử, nghĩ tới nghĩa tình một năm nay chúng ta ở chung với nhau, đừng giết Tô Nhan nữa, hắn là bằng hữu tốt nhất trên đời này của ta, nếu ta chết, cũng chỉ có hắn nhớ kỹ, cầu ngươi.”

Âu Dương Phong quay lưng lại, trên mặt một mảnh âm trầm.

Hai tay sau lưng nắm chặc thành quyền, cố sức tới các đốt ngón tay cũng tái nhợt, hắn cố tình không chút cảm giác, chỉ thấy Duẫn Phong Cung đột nhiên sao trở nên lạnh quá.

Lạnh đến xương tủy.

Tiếu Dụ bị nam tử xa lạ dẫn tới ngoài cung, bọn họ một đường võ nghệ cao cường không hề bị đại nội thị vệ phát hiện. Trong lòng Tiếu Dụ không khỏi ngạc nhiên vạn phần, hắn rốt cuộc biết, mất đi mình với Âu Dương Phong mà nói quả thực chỉ như chín trâu mất đi một sợi lông.

Người luôn luôn ôn nhu tươi cười cũng có một mặt bí hiểm như vậy, thủ hạ giỏi giang, chính là ngụy trang tốt nhất, để hắn lừa gạt tất cả mọi người.

Đúng vậy, mọi người.

Cho dù cùng hắn sớm chiều chung đụng, cũng không thể phát hiện, nguyên lai hắn có dã tâm lớn đến thế.

Ngôi vị hoàng đế a, thật là một cái gì đó mê người.

Hắn bị nhốt vào một gian phòng thông thường, mỗi ngày có người đưa cơm nước đúng giờ, chỉ cần người nọ đi ra, cửa phòng sẽ khép lại.

Tiếu Dụ vẫn rất an tĩnh, cho tới bây giờ không nghĩ chuyện chạy trốn.

Hắn tưởng, Âu Dương Phong nhất định sẽ thả mình ra ngoài.

Hắn vẫn cho là như vậy.

Thế nhưng, hắn không chờ được Âu Dương Phong, trái lại chờ tới một đám cầm thú.

Bọn họ người đầy mùi rượu, ổ khóa trên cửa bị đại đao sắc bén trong tay chúng chặt đứt, không cần tốn nhiều sức.

Những người đó trêu đùa quan sát thân thể của hắn, sau đó đè tay đè chân của hắn lại, thô lỗ mà hung tàn lột đi y phục trên người hắn. Hoàn toàn xích lõa, lưng bị đặt xuống mặt đất lạnh băng, rét lạnh kia xuyên thấu da mãi cho đến khi chạm vào trái tim hắn.

Rét lạnh ở đây không thể so với bất kỳ nơi nào khác, dường như phong kín vết nứt bên trong, cứ thấu xương mà lạnh.

Hắn liều mạng giãy dụa bất quá trong mắt những người đó chỉ là chuyện buồn cười, cái thứ kia làm cho hắn buồn nôn chui vào miệng của hắn, dạ dày bắt đầu cuồn cuộn. Tiếu Dụ lắc đầu, thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở, giờ này khắc này, hắn thật là nhớ tới Âu Dương Phong.

Mong muốn người kia đột nhiên xuất hiện, đem hắn mang đi.

Giờ khắc này, hắn mới hiểu, chính mình đối với người nọ rốt cuộc là tâm tư thế nào.

Tâm tâm niệm niệm, vô pháp oán hận.

Là yêu nha.

Bất tri bất giác, mình đã yêu Thất hoàng tử một thân mang bệnh kia, là thật.

Bén nhọn đau đớn từ phía sau truyền đến, kèm theo máu và bạch trọc sềnh sệch từ ven đùi hắn chậm rãi trợt xuống. Những người đó đại khái càng thích thân thể của nam nhân, bởi vì nội bích ấm áp chặt chẽ mút lấy tính phúc bọn họ, so với bỉ nữ nhân càng thêm tiêu hồn.

Tiếu Dụ trắng bệch đờ đẫn, ngay cả thanh âm đều không phát ra được.

Nhãn thần trống rỗng nhìn lên nóc nhà, u ám chiếu vào trong ánh mắt, nhưng không hiện lên nổi bất kỳ gợn sóng nào.

Hắn giống như một tấm vải bố rách nát, nằm trên sàn nhà lạnh như băng, nhận lấy sự xâm lược của từng tên đàn ông thô bạo trừu sáp khiến thân thể hắn như thuyền nhỏ giữa cơn bão tố, vô lực mà tuyệt vọng. Trong mắt của hắn nhìn không thấy những người đó mở miệng cười dữ tợn, không nghe được bọn họ phì phò ô ngôn uế ngữ.

Trong đầu, tràn đầy đều là gương mặt ôn nhu của Âu Dương Phong.

Cứ vậy thật đẹp thật yên lặng.

Như đầu xuân sẽ được thấy hoa đỗ quyên nở rộ, vô cùng xinh đẹp khiến người qua đường nhìn không dứt.

Hắn hơi câu môi, lộ ra vẻ tươi cười, mơ hồ trong mắt thấy Âu Dương Phong từ từ hướng hắn đi tới, sau đó nói với hắn: “Tiểu Dụ, ta tới đón ngươi về nhà.”

Rốt cục, hắn mệt mỏi nhắm mắt lại.

Ngực mặc niệm, Âu Dương Phong, Âu Dương Phong.

Tiếu Dụ chết.

Khi nghe được tin tức này Âu Dương Phong đang dùng cháo, gần đây không biết vì sao tâm trạng đặc biệt phiền não. Ăn một chén cháo cũng khiến cung nữ chạy tới chạy lui mấy bận, nếu không phải quá nóng thì cũng quá lạnh, không phải quá đặc thì cũng là quá lỏng, trong lòng hắn buồn bực không rõ. Lẽ ra nên mang Tiếu Dụ trở về, tuy rằng hắn nghe được bí mật của mình, thế nhưng, Tiếu Dụ đối với hắn tốt như vậy, chỉ cần hắn không giết Tô Nhan thì Tiếu Dụ nhất định sẽ không nói ra.

Nghĩ vậy liền nhấc chân bước ra cửa, đêm đó là hắn sai người đem Tiếu Dụ giam lại mà.

Lý Tiền chậm rãi đi tới, quỳ gối trước người hắn, thanh âm nhất quán bình tĩnh: “Khởi bẩm chủ thượng, Tiếu Dụ đã chết.”

Âu Dương Phong chỉ cảm thấy lòng ngực đột nhiên bùng lên huyết khí, cái chén trong tay bị nắm chặt, ứng theo tiếng nứt gãy trầm thấp mà vỡ ra, từng mảnh nhỏ giương nanh múa vuốt cứa vào, lòng bàn tay của hắn lập tức xuất một cái lỗ hổng, trong nháy mắt tiên huyết chảy ròng ròng.

Lý Tiền kinh ngạc tiến lên, muốn thay hắn băng bó vết thương.

Âu Dương Phong không để ý mình bị chảy máu, một đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Lý Tiền: “Lúc nào?”

“Người đưa cơm vừa trở về thông báo, cái khóa trên cửa bị người chặt đứt, Tiếu Dụ nằm trên mặt đất, toàn thân…” Nói đến đây, cũng chẳng biết nên diễn tả thế nào.

Âu Dương Phong nghiến răng, ngăn chặn vị tanh ngọt đang đáo đầy cổ họng: “Nói!”

“Thân thể rách nát, toàn thân xanh tím, đoán là bị làm nhục đến chến.”

Rốt cục, đoàn máu ngay cổ họng không thể áp chế được nữa, trong nháy mắt phun ào xuống đất. Lý Tiền cả kinh, Âu Dương Phong lại đột nhiên đứng dậy, cười cười: “Hung thủ là ai?”

“Ta phái người đuổi theo tra rồi, tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả.”

“Tốt, tốt.” Âu Dương Phong liên tục nói tốt, đôi môi cũng cong lên, giọng điệu giống như là nghiến răng nghiến lợi hơn.

Bên ngoài trời đổ mưa, trong cơn mưa còn mang theo phong tuyết, tà tà phủ xuống mắt đất, dường như qua một khắc lại trở về mùa đông.

Âu Dương Phong bước đi giữa mưa gió, trên mặt không còn nhất quán mỉm cười mọi khi nữa, tất cả đều bị lạnh lùng trước mắt thay thế.

Hắn đi tới gian nhà giam giữ Tiếu Dụ, cửa phòng lúc này mở ra thật to, toái tuyết bị gió thổi qua liền dương dương tự đắc bay vào bên trong. Căn phòng đứng đầy người, ngự y, thị vệ, còn có một người đến trước cả hắn, Tô Nhan.

Âu Dương Phong đi vào, hai tay bên thân hắn run rẩy dữ dội hơn.

Gương mặt của Tiếu Dụ thẳng tắp đập vào mắt hắn. Tiếu Dụ rất xinh đẹp, mắt to, mũi xinh xẻo, đôi môi cùng màu với cánh hoa anh đào. Chỉ có điều, lúc này cặp mắt kia không hề cong cong cười nhìn hắn, môi cũng bị thay bằng một màu tro nguội. Quả đấm bên người Âu Dương Phong càng ngày càng chặt, cuối cùng thì nới lỏng. Hắn thấy Tô Nhan quỳ trên mặt đất, nước mắt y vô thanh vô tức trợt xuống, sau đó, quay đầu liền hôn mê bất tỉnh.

Nhất thời, trong phòng loạn đả.

Âu Dương Phong như không phát hiện những người khác hoảng loạn, không nghe thấy những người đó rầm rập quỳ xuống, hắn thẳng tắp đi tới bên người Tiếu Dụ, cởi ngoại bào che khuất thân thể ứ đầy máu của hắn, sau đó thận trọng ôm người lên, từng bước một đi ra ngoài.